[05/04] Huế – Đà Nẵng
Gọi là ngày trở về bởi vì Đà Nẵng giống như quê hương thứ 03 của mình vậy, ở đó có gia đình anh chị mình, có gia đình dì Ánh, người cưu mang giúp đỡ mình lúc mình gặp khó khăn ở tuổi đôi mươi, thật may là tới giờ mình vẫn giữ mối quan hệ với gia đình dì.
Anh chị mình thì công tác ở tp này cũng mấy chục năm có lẻ rồi, là tấm gương cho mình, vợ chồng mình noi theo, phấn đấu về mặt sự nghiệp cũng như gia đình.
2008, đó là quãng thời gian mình sẽ không thể quên, và đi theo những năm tháng đó là ông nội mình, bố mình, dì Ánh, chú xe ôm ở bến xe khách Đà Nẵng. Có những thứ mà người ta hay gọi là duyên số, dì Ánh tin rằng việc gặp mình là một cái duyên, không có lý do nào hay hơn chữ “Duyên” để kết nối 2 con người xa lạ từ HN bơ vơ với một người phụ nữ phúc hậu ở tp Đà Nẵng đầy nắng gió.
Còn mình thì sao, các bạn đọc có thể không tin, nhưng mình ko tin vào chữ duyên số, mình sống, làm việc và suy nghĩ theo logic, khoa học, nên mình nghĩ việc gặp ai hay sẽ gặp ai là những sự lựa chọn ngẫu nhiên hoặc có chủ đích. Nhưng mình tin rằng việc nhận được sự giúp đỡ từ dì Ánh và các thành viên trong gia đình họ là một sự may mắn lớn, không phải ai cũng có được. Mình vẫn nhớ nhà cũ của dì ở Lê Duẩn, rẽ trái sẽ đi tới cầu sông Hàn, sân bóng đá Chi Lăng, mỗi buổi tối sẽ có 1 tiệm sinh tố hoa quả đứng nhờ, 5K một ly sinh tố, rẻ lắm. Thằng sonic bé xíu xiu, thằng Vĩ nhỏ mà lanh lẹ, bà Na thì ko ấn tượng gì ngoài đôi mắt đẹp, đôi mắt buồn biết nói, thằng Phát, anh Nhựt đẹp zai bồ cũ bà Na,…
Nhiều lắm, nhớ hết, và nói thiệt mình vẫn luôn cảm thấy tự ti vì khoảng cách, vì xuất thân của mình và của họ, một sự khác biệt vô hình mình tự tạo ra…
Ôn lại chuyện cũ xíu thôi các bạn độc giả, mời các bạn quay lại chuyến đi của mình nhé. Sau khi trả phòng KS ở Huế, tụi mình bắt đầu cung đường đầu tiên, Huế đi Đà Nẵng – 124km
7h30: Trả phòng khách sạn. Buộc lại balo vào sau xe, kiểm tra phanh, lốp.
8h5: Xuất phát đi Đà Nẵng theo hướng đầm Lập An, Đèo Hải Vân
Trả lời